Tâm sự của lá gan

Nhật ký, 7h15phút ngày 22/6/2017!


Vậy là đã 4 tháng 10 ngày kể từ khi cậu chủ nhà tôi lâm trọng bệnh. Căn bệnh ung thư gan do rượu bia như một màn đen chặn đứng mọi ngã rẽ cuộc đời. Không biết cái thân tàn như tôi đây còn gắng gượng được đến bao ngày nữa. Người ta trách tôi kém cỏi, tôi cũng đành chịu. Người ta mắng tôi chẳng biết thương cậu chủ thì tôi đành phải lên tiếng. Sao tôi lại không thương, không xót cậu chủ. Khi cậu chủ đau một thì tôi đau 10. Suốt 30 năm bên nhau, lúc nào tôi cũng vì cậu, tôi khỏe cậu khỏe, tôi ốm cậu cũng sẽ ốm nên tôi luôn gắng sức vì cậu. Nhưng với bản tính ham vui của mình, cậu chủ đâu màng đến việc bảo vệ bản thân.
Khi mỗi giờ tôi chỉ có thể đào thải 10 gam cồn mà một giờ lượng cồn cậu chủ hấp thu vào cơ thể lên đến hơn 40g. Những chén rượu cậu uống vào cơ thể, với tôi lại cả một gánh nặng lớn. Toàn bộ lượng cồn được hấp thu sẽ đi thẳng vào máu, chỉ 10% được đào thải qua phổi và thận, còn 90% là chuyển hóa tại gan. Tôi phải “gồng mình” lên chuyển hóa hết chất cồn để giữ vững sức khỏe cho cậu. Nhưng một vài lần thì được, nhưng nhiều lần như vậy tôi phải đào thải, vắt cạn hết năng lượng của bản thân. Mới ngày nào làn da hồng hào của tôi còn khiến bao bạn phải thèm muốn, thì giờ đây, nhìn vào gương tôi còn không thể nhận ra bản thân mình. Người phù nề, da dẻ nhăn nhúm, thâm sạm.
Tôi vẫn luôn khuyên cậu chủ mỗi giờ chỉ nên uống 1 lon bia hoặc 1 chén rượu nhỏ. Nhưng cậu chủ nào đâu nghe tôi. Cậu chỉ biết ngồi vào bàn là uống, “chén chú chén anh” cho đến say miết thì thôi. Cũng có lúc tôi giận quá, tôi “nổi đóa” bằng các cảm giác: mệt mỏi, mẩn ngứa, chán ăn, để cậu chủ ngừng rượu bia thì cậu cũng chỉ ngưng uống được 2, 3 hôm. Sau đó lại đâu vào đấy. Cậu lấy đủ lý do để uống: Nào là do công việc cậu phải tiếp đối tác, nào là do mối quan hệ cậu phải mời khách hàng trên bàn rượu, nào là bạn bè mời đi cho vui, không đi thì chúng bạn “khinh”…




Khi tình trạng đã vào mức nguy cấp, tôi cảnh báo cậu bằng các triệu chứng rõ ràng như đau tức hạ sườn, vàng da, vàng mắt, người nổi gân xanh hoặc các sao mạch máu nhỏ… vậy mà cậu cũng gạt đi, câu bảo “vớ vẩn, tôi mới 30 tuổi, cái tuổi sung sức cả sức khỏe và sự nghiệp, sao bệnh được” và cậu không đi khám. Để giờ đây, khi sự sống chỉ còn tính từng ngày từng giờ mới hối tiếc thì tất cả đã quá muộn.
Ôi! Tôi nhớ ngày tháng rong ruổi cùng cậu chủ trên cánh đồng ngát mùi hương cỏ. Tôi nhớ vị ngọt bùi, thơm mùi nếp mới của những năm tháng tuổi thơ. Đã từ lâu, vị đắng cay của rượu bào mòn vị giác. Một lá gan với tuổi đời 30 giờ đây như một ông cụ: Già lão, hom hem, không còn chút sức lực nào cả.
Thoi thóp cố viết những dòng cuối cùng, lời trăn trối cuối đời của tôi chỉ mong sao các bạn trẻ hãy biết thương chính mình, thương chính lá gan của các bạn, hãy cân nhắc trước khi uống. Như tôi đây, bao hoài bão giờ còn dang dở, hoài niệm quá khứ, nuối tiếc hiện tại, xót xa tương lai. Nếu một ngày các bạn thấy cuốn nhật kí này, hãy đọc nó nhé! Bởi tôi yêu các bạn và hy vọng vào những thế hệ gan khỏe mạnh tương lai. Gan có khỏe mạnh thì mới có 1 cơ thể khỏe mạnh, đủ sức thực hiện những ước mơ!


== > Xem thêm: Cây giải rượu - trợ thủ đắc lực của quý ông hay nhậu



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét